Quan hệ gia đình – Tintuckinhte.com https://tintuckinhte.com Trang thông tin kinh tế Việt Nam Wed, 06 Aug 2025 04:28:03 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.2 https://cloud.linh.pro/tintuckinhte/2025/08/tintuckinhte.svg Quan hệ gia đình – Tintuckinhte.com https://tintuckinhte.com 32 32 Học cách nói xin lỗi và yêu thương từ ‘Sex Education’ https://tintuckinhte.com/hoc-cach-noi-xin-loi-va-yeu-thuong-tu-sex-education/ Wed, 06 Aug 2025 04:27:59 +0000 https://tintuckinhte.com/hoc-cach-noi-xin-loi-va-yeu-thuong-tu-sex-education/

Khi xem bộ phim “Sex Education”, không chỉ những tình tiết thú vị và gần gũi đã thu hút tôi, mà còn là bài học quý giá về mối quan hệ gia đình mà phim mang lại. Bộ phim này xoay quanh cuộc sống của các thiếu niên và người trưởng thành tại thị trấn giả tưởng Moordale, nơi các nhân vật chính phải đối mặt với các tình huống khó xử về tình yêu, tình bạn và những mối quan hệ trong gia đình.

Hai cha con nhà Groff hòa giải ở phần cuối của phim "Sex Education".
Hai cha con nhà Groff hòa giải ở phần cuối của phim “Sex Education”.

Đặc biệt, câu chuyện của hai cha con Michael Groff và Adam Groff đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Ban đầu, Adam có mối quan hệ căng thẳng với cha mình – một hiệu trưởng nghiêm khắc và độc đoán, người luôn gặp khó khăn trong việc kết nối với Adam về mặt tình cảm. Tuy nhiên, sau nhiều lần cãi vã, hai cha con nhà Groff dần dần thông cảm cho nhau hơn. Trong mùa cuối của phim “Sex Education”, Adam tìm thấy thành công và niềm vui khi làm việc trong nông trại, và bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt đẹp hơn với cha. Michael, thông qua hành trình cá nhân và sự can thiệp của vợ, cũng thay đổi, dẫn đến một mối quan hệ hỗ trợ và thấu hiểu hơn với Adam.

Nhân vật Adam trong phim "Sex Education".
Nhân vật Adam trong phim “Sex Education”.

Câu chuyện về hai cha con nhà Groff cho chúng ta thấy rằng ngay cả những mối quan hệ thân tình nhất cũng cần rất nhiều nỗ lực vun đắp từ hai phía. Nếu chúng ta chỉ biết hờ hững, mối quan hệ dù tốt đẹp mấy cũng có thể rơi xuống vực sâu, để lại hậu quả khó lường.

Tôi – hơn ai hết – rất hiểu điều đó. Vì tôi đã học được bài học đắt giá này qua một trải nghiệm cách đây 5 năm. Khi đó, tôi là một cô sinh viên mới ra trường, vẫn sống cùng bố mẹ, ăn cơm mẹ nấu hằng ngày. Công việc của tôi rất bận rộn, tôi thường xuyên rời khỏi nhà từ tờ mờ sáng, về lúc 8-9 giờ tối. Bố mẹ chỉ gặp tôi lúc ăn cơm – và tối nào ông bà cũng đợi tôi về để quây quần ăn tối cùng nhau.

Tuy nhiên, công việc của tôi đã bào mòn sức khỏe thể chất và tinh thần của tôi. Tôi thường xuyên về nhà trong tình trạng mệt lả, không còn sức lực. Tôi im lặng suốt bữa ăn, cảm thấy mọi lời hỏi han của bố mẹ đều là phiền phức. Có nhiều hôm, tôi còn cáu gắt khi mẹ liên tục giục tôi ăn thêm. Tình trạng căng thẳng của tôi kéo dài suốt 3-4 tháng. Mỗi lần về nhà, bất chấp sự quan tâm của mẹ, tôi chỉ đáp lại bằng sự lạnh nhạt, thờ ơ.

Đỉnh điểm, trong một bữa tối, khi mẹ gắp cho tôi một miếng thịt gà, tôi lập tức phản ứng – hất tay mẹ khiến thức ăn rơi xuống đất. Cả bố mẹ tôi đều sững sờ. Còn tôi, do quá mệt mỏi sau một ngày dài “chạy deadline”, không còn sức để giải thích hay xin lỗi. Tôi lại chạy lên phòng của mình.

Khi đi lên cầu thang, tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc thút thít. Tối hôm đó, khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra mình đã sai. Bố mẹ yêu thương chăm sóc tôi nhưng lại nhận lại phản ứng gay gắt và vô ơn. Tôi thật sự là đứa con bất hiếu.

Tôi muốn nói lời xin lỗi với mẹ vì hành động tối hôm đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Từ bé đến giờ, tôi vẫn luôn là đứa con ngoan, ít khi mắc lỗi. Nhưng áp lực công việc đã biến tôi thành một con người ích kỷ, cục cằn, và rồi bố mẹ là người chịu tổn thương.

Những bữa cơm tối sau đó, chỉ có bố và tôi. Mẹ đã ăn từ sớm, tôi hiểu bà đang tránh mặt tôi. Thế nhưng, tôi vẫn bối rối, không biết phải xử lý tình huống này thế nào. Vậy là tôi im lặng, ngày ngày vẫn đi làm bình thường – và buổi tối chỉ có bố ngồi đợi.

Nhiều lần tôi đứng ngoài cửa phòng mẹ, nhưng lời xin lỗi vẫn không thể nào thốt ra. Đến một ngày nọ, tôi về nhà và chẳng thấy bố dưới bếp như mọi khi. Tôi chạy lên phòng ông bà thì thấy ông đang đo huyết áp cho bà. Hóa ra mẹ tôi vừa trải qua một cơn tăng huyết áp.

Bà bị nhức đầu, hoa mắt, chóng mặt, ù tai, vừa gọi bác sĩ đến khám và đã được cho uống thuốc. Khi nghe bố kể lại, tôi chợt òa khóc. Tôi chạy lại bên giường mẹ và nói “con xin lỗi”. Tôi nói hết những cảm xúc của mình, rằng tại tôi vô lễ, bất hiếu nên mới khiến mẹ phải suy nghĩ nhiều ngày, rồi bệnh tình sau đó tái phát.

Mẹ cũng khóc nhưng bà bảo tha thứ cho tôi, chỉ mong tôi khỏe mạnh, vui vẻ. Lúc ấy, tôi hối hận vô cùng, giá như tôi biết nói lời xin lỗi sớm hơn để căng thẳng giữa hai mẹ con không leo thang đến mức này.

Chỉ vì sự hèn nhát của tôi mà mẹ phải trằn trọc suốt nhiều ngày, sức khỏe giảm sút. Nhìn mẹ nằm nghỉ trên giường, tôi quyết định ngày mai sẽ xin nghỉ việc, ở nhà chăm sóc mẹ một thời gian. Công việc quan trọng thật đấy, nhưng tình cảm gia đình cũng quý giá không kém, và tôi không thể để bản thân lặp lại sai lầm này một lần nào nữa.

]]>
Khi cha mẹ làm con “một bề” và bài học từ những đứa trẻ tổn thương https://tintuckinhte.com/khi-cha-me-lam-con-mot-be-va-bai-hoc-tu-nhung-dua-tre-ton-thuong/ Sat, 26 Jul 2025 15:27:50 +0000 https://tintuckinhte.com/khi-cha-me-lam-con-mot-be-va-bai-hoc-tu-nhung-dua-tre-ton-thuong/

Nhiều người lớn lên trong gia đình có anh hoặc chị em ruột đồng giới, nhưng vẫn mang theo nỗi cô đơn, tủi thân và cảm giác bị bỏ rơi. Cảm giác này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ, và nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ với gia đình và xã hội.

Chẳng hạn như Tùng, 41 tuổi, nhân viên kinh doanh tại TP.HCM, người có một người anh trai lớn hơn ba tuổi. Người anh này luôn là tâm điểm của sự chú ý trong gia đình, với thành tích học tập xuất sắc và tính cách năng động. Trong khi đó, Tùng tự nhận thấy mình trầm tính và ít nổi bật. Mỗi lần anh trai đoạt giải hoặc được điểm cao, cả nhà lại xúm xít chúc mừng, nhưng Tùng chỉ nhận lại vài nụ cười lấy có. Sự trầm lặng và cảm giác bị bỏ rơi đã theo anh vào đời sống hôn nhân, khiến anh vẫn thấy khó gần với chính vợ con mình.

Con một bề và những vết hằn khó xóa - Ảnh 2.
Con một bề và những vết hằn khó xóa – Ảnh 2.

Tương tự, Hương, 39 tuổi, nhân viên kế toán tại Đồng Nai, cũng trải qua thời thơ ấu với cảm giác bị bỏ rơi. Cô thường bị mẹ so sánh với hai người chị gái giỏi giang và xinh đẹp. Hương nhớ lại một lần trong bữa cơm, khi cô mới nói được vài lời về chuyện ở trường, thì mẹ và hai chị đã rẽ sang chuyện khác như thể không nghe thấy. Cô thường cảm thấy ganh tị âm thầm và tự ti về bản thân.

Hai câu chuyện này không phải là cá biệt. Nhiều cha mẹ có con một bề vẫn xem đó là điều thuận lợi, đỡ cực hơn trong việc nuôi dạy con. Tuy nhiên, phía sau sự thuận lợi này lại tiềm ẩn những thách thức trong sự phát triển tâm lý, vai trò giới và bản sắc cá nhân của mỗi đứa trẻ.

Cha mẹ cần thay đổi cách nhìn về từng đứa trẻ, không nên áp đặt suy nghĩ con trai phải mạnh mẽ hay con gái phải dịu dàng. Khi được công nhận đúng với bản thân, trẻ sẽ tự tin hơn, sống thật hơn, không phải gồng mình theo khuôn mẫu để làm vừa lòng người khác.

Con "một bề" và những vết hằn khó xóa - Ảnh 2.
Con “một bề” và những vết hằn khó xóa – Ảnh 2.

Sự công bằng không nằm ở đối xử giống nhau, mà ở việc thấu hiểu và đáp ứng đúng nhu cầu riêng của mỗi đứa trẻ. Cha mẹ cần cởi bỏ hình mẫu vàng trong vô thức và tránh việc so sánh giữa các con. Đừng để một đứa trẻ trở thành tiêu chuẩn mà những đứa còn lại phải gồng mình bắt chước.

Cần chú ý nhiều hơn đến đứa con trầm lặng, ghi nhận cả những nỗ lực nhỏ, thay vì vô tình tạo cảm giác hơn – kém giữa các con. Tôn trọng sự khác biệt và tạo không gian để mỗi đứa trẻ lớn lên theo cách riêng.

Cha mẹ không nên ép các con mặc giống nhau, chơi cùng môn thể thao hay làm mọi việc theo một khuôn mẫu chỉ vì thuận tiện. Cần tránh đóng khung vai trò của trẻ trong gia đình, mà nên luân phiên phân công công việc trong nhà để các con được trải nghiệm nhiều vai trò khác nhau.

Cha mẹ nên chủ động tạo ra môi trường sống cân bằng để trẻ được tiếp xúc sớm và lành mạnh với người khác giới tính. Hãy khuyến khích con chơi với bạn bè đa dạng, tham gia hoạt động cộng đồng. Những trải nghiệm này giúp trẻ mở rộng hiểu biết, học cách lắng nghe, hợp tác và tôn trọng sự khác biệt.

Với những ai từng lớn lên trong gia đình một bề, những tổn thương thuở nhỏ có thể âm thầm tích tụ và kéo dài đến tận khi trưởng thành. Để bước ra khỏi những dư chấn đau thương ấy, ta cần dám thừa nhận tổn thương, lắng nghe cảm xúc và tìm cách chữa lành.

]]>